Lần 1: Chị Dậu ''chạy đến đỡ lấy tay hắn'' van xin, xưng hô Ông-Cháu→Đặt bản thân vào vị thế thấp hơn, van xin tên cai lệ. Lần 2: Chị Dậu ''cự lại'' chống lại tên cai lệ. xưng hô Tôi-Ông. Lần 3: Chị Dậu ''nghiến hai hàm răng''.
Tình huống 13: Ông A khởi kiện ông B lên Tòa án nhân dân huyện Y yêu cầu trả lại thửa đất K tọa lạc tại xã X, huyện Y vì cho rằng đây là đất của ông A bị ông B chiếm. Ông A không xin được trích lục hồ sơ địa chính tại xã X của thửa đất này nên có đơn đề
Clip: Người mẫu sexy khoe eo thon bên bãi biển, nhưng 20 triệu khán giả lại thích ông chú bụng bia vô tình vào hình hơn DUY VU | 30/03/2019 09:03 Khoảng cách quá lớn về tuổi tác và ngoại hình không làm ông lão có dáng đi buồn cười trong đoạn clip phải chịu lép vế trước cô
Tự giam hãm mình trong lũy tre làng (Trần Huy Liệu, Một bầu tâm sự, năm 1927) Tục nước mình thường hay thiên trọng ở chốn hương thôn, quanh năm suốt tháng lẩn quẩn ở trong làng, chiếm được một chỗ ngồi nơi hương đảng đã lấy làm vinh dự, tranh nhau làm ông phó, tranh nhau làm ông xã, tranh nhau ăn trên, tranh nhau
Thành viên có thành tích, danh hiệu, huy chương, giải thưởng đặc biệt hoặc có đóng góp to lớn cho xã hội hoặc dòng họ. Tổ chi: Một số dòng họ có từ đường (nhà thờ họ) riêng cho các chi lớn, thành viên đầu tiên trong mỗi chi đó gọi là Tổ chi. Bà Cô Tổ; Ông Mãnh Tổ
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Lấy chồng quyền thế - một bộ truyện ngôn tình quân nhân cực sủng đang làm mưa làm gió đối với các fan ngôn tình hiện nay. Bộ truyện gồm 1093 chương của tác giả Ngư Ca, tuy khá dài nhưng sẽ khiến bạn không thể rời mắt hoặc bỏ lỡ một chương nào đâu. Cùng xem qua một số review của Lấy Chồng Quyền Thế ngay sau đây nhé. Nếu đã đọc qua nhiều bộ truyện của Ngư Ca thì chắc hẳn bạn cũng biết tác giả này hầu như đều lựa chọn nhân vật nam chính trong truyện của mình là quân nhân. Dạng nhân vật nam chính trong các tác phẩm của Ngư Ca đều có hình tượng trầm ổn và tinh thần trách nhiệm cao, đương nhiên kiểu nhân vật này sẽ khiến các fan “mê loạn” rồi ☺ Với Lấy Chồng Quyền Thế cũng vậy, nam chính Cố Thành Kiêu cũng là một tuýp nhân vật như thế. Truyện xoay quanh nhân vật Cố Thành Kiêu, là một thiếu tướng quân đội 28 tuổi được nhiều cô gái ao ước lấy làm chồng. Cố Thành Kiêu là một quân nhân kiên định, bản lĩnh và rất mạnh mẽ; anh có một khuôn mặt lạnh lùng bên ngoài ngụy trang cho một trái tim ấm nóng. Nữ chính của chúng ta là Lâm Thiển, một cô gái mồ côi từ nhỏ và sống với một ông bác được đánh giá là vô liêm sỉ. Lâm Thiển có hình dáng mảnh khảnh, mái tóc ngắn cá tính trông rất giống con trai, tính cách của cô cùng ngỗ ngược và lì lờm, khả năng đánh nhau thì không một cô gái nào sánh bằng. Cô đã phải chịu nhiều khó khăn, vất vả nhưng lại chống trả với thái độ bất cần, lì lợm trước mọi việc. Cô cũng không dịu dàng, sắc sảo như những nữ chính trong các bộ truyện khác nhưng mang đến một làn gió mới cho Lấy Chồng Quyền Thế với tính cách yêu thích tự do, không muốn giao du kết bạn mà chỉ muốn sống trong thế giới riêng của chính mình. Như vậy, tính cách của nam chính – nữ chính là hoàn toàn trái ngược nhau, coi bộ sẽ vô cùng thú vị đây! Hai người gặp nhau trong một tình huống éo le, đó là một đêm định mệnh, đêm đầu tiên họ bên nhau. Cố Thành Kiêu bị hãm hại, Lâm Thiển thì bị chính người bác của mình bán đi để lấy tiền. Không biết việc này là may hay không may khi mà nhờ cái đêm định mệnh đó mà hai người với tính cách trái ngược như từ hai thế giới khác nhau lại đến với nhau qua một bản hợp đồng hôn nhân đôi bên cùng có lợi. Cố Thành Kiêu là vì muốn đáp ứng yêu cầu của bố mẹ, Lâm Thiển là vì muốn thoát khỏi cuộc sống như địa ngục với ông bác vô sỉ của mình. Sau đêm đầu tiên đó, Cố Thành Kiêu khi tỉnh dậy hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra khi trên giường là một vũng máu nhỏ Lâm Thiển là một xử nữ chính hiệu còn gì ☺, đầu anh lại bị quấn bởi chính chiếc quần của mình xấu hổ tột cùng ☺. Sau đó, Cố Thành Kiêu cũng đã biết được đêm qua mình bị hạ thuốc kích thích và hậu quả là đã làm tình với một cô gái xa lạ từ trên trời rơi xuống. Trớ trêu thay, lần đầu tiên của anh lại là với một cô gái tóc ngắn, người gầy còm như một thằng con tra. Những tưởng việc chỉ dừng lại thế thôi, nhưng cha mẹ Cố Thành Kiêu lại ép anh phải kết hôn với một là tiểu thư họ Trình, hai là tiểu thư nhà họ Thẩm. Tình thế trái ngang, anh nhất định không đồng ý với một lý do hết sức chính đáng Anh đã có bạn gái và cô gái đã mang thai. Khi đã thẳng thừng thông báo như vậy, chí ít anh cũng anh cũng phải có một đối tượng để “ăn nói” với cha mẹ chứ, và hình ảnh người con gái tóc ngắn dáng người gầy còm chính là sự lựa chọn hợp lý nhất lúc này. Không khó để anh tìm ra cô gái đã qua đêm với mình đêm ấy. Liền sau đó, anh tìm được Lâm Thiển – một cô gái mồ côi được bác ruột nuôi dưỡng từ nhỏ, cuộc sống của cô không được thoải mái và vào cái đêm định mệnh đó chính là bác ruột Lâm Thiển đẩy cô lên giường với anh. Chẳng nói chẳng rằng, anh liền cầu hôn Lâm Thiển và một cuộc hôn nhân sắp sửa bắt đầu với bản hợp đồng hôn nhân đôi bên cùng có lợi. Ngay từ đầu, họ chẳng thể ngờ được rằng bản hợp đồng đó lại là điểm xuất phát cho vòng xoáy tình ái của họ. Sau khi kết hôn Ngay từ đầu, Lâm Thiển đã có ý đề phòng Cố Thành Kiêu rồi, cô đồng ý kết hôn chẳng qua là muốn tìm một nơi ở mới khác với cái nhà tù nơi ông bác vô liêm sỉ kia. Tính cách trước sao thì sau vẫn vậy, cô vẫn thích tự do bay nhảy, không tỏ ý quan tâm đến chồng của mình – Cố Thành Kiêu và cũng không để anh quản thúc được mình. Dù trong lòng đôi khi rất cảm kích việc anh đã hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bất cần, lì lợm. Về sau, khi cùng nhau vượt qua bao nhiêu lần nguy, cô cũng dần có tình cảm với anh. Còn về Cố Thành Kiêu, từ lâu anh đã dành trái tim của mình cho Lâm Thiển mất rồi. Với tình cảm ấm nóng của mình, anh đã dần dần chinh phục và kéo trái tim Lâm Thiển về phía mình. Với một cô gái từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, tổn thương như Lâm Thiển thì liệu tình cảm của Cố Thành Kiêu có thể chinh phục được một cách vĩnh viễn hay không? Cốt truyện là hành trình theo đuổi vợ yêu của chàng quân nhân Cố Thành Kiêu, vì trót yêu mà tốn khá nhiều thời gian và công sức để chinh phục. Hợp đồng hôn nhân của họ rồi sẽ đi về đâu? Tất cả mọi diễn tiến của bộ truyện ngôn tình Lấy Chồng Quyền Thế đã có sẵn cả rồi, chỉ còn đợi bạn “thưởng thức” mà thôi. Truyện mang đậm chất văn phong của tác giả Ngư Ca hài hước, ngọt ngào và ngắn gọn, không có nhiều yếu tố ngược tâm hay tranh đấu. Nếu bạn là một fan của thể loại ngôn tình ngọt ngào, nhẹ nhàng pha chút hài hước thì đừng quên ủng hộ cho tác giả Ngư Ca tài ba của chúng ta nhé. Còn bây giờ, hãy đóng của trùm chăn “thưởng thức” ngay bản full truyện Lấy Chồng Quyền Thế tại ngay nào!
27/05/2016 22045 Print Lưu Nhân Chú là một trong những khai quốc công thần nhà Lê, có nhiều công lao to lớn trong cuộc kháng chiến chống quân Minh của nước Đại Việt đầu thế kỷ XV. Ông có mặt trong Hội thề Lũng Nhai và tham gia nhiều trận đánh lớn, được vua ban nhiều chức tước quan trọng. Xung quanh nhân vật lịch sử này vẫn còn một số điều cần phải làm sáng tỏ 1. Công lao của nhân vật lịch sử Lưu Nhân Chú Lưu Nhân Chú hay Lê Nhân Chú ?-1433 là công thần khai quốc triều Lê trong lịch sử nước Đại Việt, người xã An Thuận Thượng, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Ông theo Lê Lợi từ trước khi cuộc khởi nghĩa Lam Sơn diễn ra và là một trong 18 người có mặt tại Hội thề Lũng Nhai năm 1416. Ông cũng là một trong số các thân tín của Lê Lợi giành lại được hài cốt của tiên tổ Lê Lợi bị giặc Minh đào bới đem đi để dụ hàng [3, tr 240]. Trong suốt quá trình kháng chiến chống quân Minh, ông rất được Lê Lợi tin dùng nên hầu hết các trận đánh quan trọng hay các trận đánh lớn, ông đều tham gia. Có thể kể ra đây một số trận tiêu biểu * Năm 1424, sau khi nghe theo lời Nguyễn Chích, Lê Lợi chuyển hướng chiến lược, đưa quân vào đánh Nghệ An làm chỗ đứng chân, tạo đà tấn công Đông Đô, giải phóng đất nước. Những trận đánh có ý nghĩa to lớn đầu tiên ở Nghệ An là trận Bồ Ải, Khả Lưu… Sử sách còn ghi chép rằng “Năm Giáp thìn 1424, trong trận đánh ở ải Khả Lưu, ông Lê Nhân Chú-TDT xông lên trước hãm trận, thu được toàn thắng, nổi tiếng một thời” [2, tr 204]. Khi quân Lam Sơn tiến đánh Nghệ An, nhà Minh điều quân ở khu vực các tỉnh phía bắc vào ứng cứu. Theo kế sách của vua, ông cùng với một số tướng tá khác là Lê Lễ, Lê Sát, Lê Triện, Lê Bị “chọn 200 quân tinh nhuệ, 2 thớt voi, … đi gấp theo đường đất đánh úp thành Tây Đô ” [1, tr 397]. * Năm 1425, ông lại được vua sai cùng với Lê Bị, Lê Quan, Lê Nanh “…lĩnh hai nghìn quân ra các lộ Trường An, Thiên Trường, Tân Hưng, Kiến Xương vùng Ninh Bình, Nam Định… ngày nay-TDT triệt đường về của bọn Phương Chính, Lý An” [3, tr 249]. Ngay sau đó, ông lại được cử đến các tỉnh giáp biên giới nhà Minh để “…cắt đứt đường ứng viện của Ôn Khưu” [3, tr 250]. * Năm 1427, năm quyết định thắng lợi của công cuộc kháng chiến chống quân Minh, Lê Lợi “…sai bọn Lê Sát, Lê Nhân Chú, Lê Lãnh, Lê Liệt, Lê Thụ đem 1 vạn quân tinh nhuệ, 5 thớt voi, bí mật mai phục trước ở ải Chi Lăng để đợi giặc” [1, tr 430], [3, tr 253]. Khi Liễu Thăng kéo quân đến, “Ông cùng Lê Sát hợp mưu chung sức, sai Lê Lựu giả thua nhử giặc, rồi tung quân ra đánh úp, chém được Liễu Thăng ở núi Mã Yên, sau đó lại chém được Bảo định bá Lương Minh tại trận” [2, tr 205]. * Tháng 11 năm ấy, Bình Định vương “sai Tư đồ Tư Tề và Lê Nhân Chú vào thành Đông Quan làm con tin với quân Minh” [1, tr 436], [2, tr 205]. Cuộc kháng chiến toàn thắng, Lê Lợi định công khen thưởng cho các tướng tá, có ra bài chế, đoạn viết về Lưu Nhân Chú như sau “…Tài năng như cây tùng cây bách; chất người như ngọc”phan” ngọc “dư”. Thấy nước nhà trong cơn hoạn nạn; nghĩ nghiệp vua không thể thiên an. Núi Linh Sơn đói khổ mấy tuần, ngươi hằng lo lắng; xứ Ai Lao muôn phần vất vả, ngươi chẳng tiếc thân. Cứu nguy phù suy, giành lại cơ đồ trong những ngày cháo rau cơm hẩm; trừ hung dẹp bạo, quét thanh trời đất khỏi tai ương ngựa sắt gươm vàng. Trận đánh ở Bồ Đằng, Khả Lưu như trúc chẻ tro bay; trận đánh ở Xương Giang Chi Lăng như băng tan, ngói lở. Giúp nên nghiệp lớn, càng rõ công to sáng nghiệp là khó khăn, ngươi đã lấy võ công mà dẹp nạn; thủ thành không phải dễ, nước cần có hiền tài để giúp phò. Vậy cho ngươi đứng đầu hàng võ trong triều, kiêm coi chính sự nhà nước…”[2, tr 205, 206]. Và ông được phong “Á Thượng hầu, tên đứng thứ năm. Năm thứ tư 1431 được chuyển làm Nhập nội Tư khấu” [2, tr 206] những viên quan đại thần được mang chữ Nhập nội là những viên quan được vua thân tín-TDT. Năm 1433, sau 5 năm được sống trong hòa bình, cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng triều chính vững mạnh, ông bị đại tư đồ Lê Sát ghen ghét, “ngầm đánh thuốc độc giết chết. Về sau vua Thái Tông mới hiểu nỗi oan của ông, cuối cùng trị tội Lê Sát. Năm Hồng Đức thứ 15 1484 tặng là Thái phó Vinh quốc công” [2, tr 206]. Pho tượng Tể tướng Lưu Nhân Chú được đặt trong đền thờ ông tại xã Văn yên, huyện Đại Từ 2. Quan hệ Lưu Nhân Chú và Trịnh Khắc Phục qua sử sách Công lao to lớn của Lưu Nhân Chú đối với đất nước ta ở thế kỷ XV đã rất rõ ràng, còn lưu lại nhiều trong sử sách chính thống. Song, có một số vấn đề vẫn chưa tỏ tường như quê quán của Lưu Nhân Chú ghi trong các tài liệu không khớp nhau. Lưu Trung trong cuộc khởi nghĩa Lam Sơn có phải là cha Lưu Nhân Chú? Mối quan hệ giữa Lưu Nhân Chú và Lê Trịnh Khắc Phục?… Trong các vấn đề trên, nếu trả lời được câu hỏi mối quan hệ giữa Lưu Nhân Chú và Lê Trịnh Khắc Phục thì sẽ dễ dàng trả lời được các câu hỏi còn lại. Một số tài liệu lịch sử như Lam Sơn thực lục, Đại Việt sử ký toàn thư, Đại Việt thông sử, Lê Lợi và Thanh Hóa trong cuộc khởi nghĩa Lam Sơn, Hội thảo Hội thề Lũng Nhai trong khởi nghĩa Lam Sơn ở Thanh Hóa đều không có sự thống nhất về vấn đề này. Xin phép dẫn ra đây để thấy sự không thống nhất ấy, những chỗ in đậm do chúng tôi nhấn mạnh – “Bấy giờ, Lê Sát đã giết Lê Nhân Chú, ngờ Khắc Phục oán mình, tâu xin đoạt lại quyền hành của Phục, cho coi việc ngục hình. Khắc Phục là em cùng mẹ với Nhân Chú” [1, tr 485]. – “Ông ghét Tư khấu Lê Nhân Chú nên đã vu cáo để giết đi, đuổi em ông ta là Lê Khắc Phục từ chức Hành khiển Nam đạo ra làm Phán đại lý chính” [2, tr 195, 196] -“Lưu Trung vốn là dòng dõi một gia đình ba đời thế tập làm quan phiên trên vùng Thái Nguyên và được phong tước hầu. Lưu Trung lấy bà dâu góa của dòng họ Lê Lợi và sinh ra Lưu Nhân Chú” [4, tr 10]. – Các tác giả Phan Huy Lê, Phan Đại Doãn trong Khởi nghĩa Lam Sơn cũng thống nhất cho rằng Lưu Trung lấy bà dâu góa dòng họ Lê Lợi và sinh ra Lưu Nhân Chú. [6, tr 172] – Như vậy chỉ có thể là sau khi Trịnh Khắc Phục được sinh ra, bố là Trịnh Hữu Lượng phải là Trịnh Nhữ 汝 Lượng mới đúng- TDT mất thì mẹ của ông ở góa, sau đó mới lấy Lưu Trung và sinh ra Lưu Nhân Chú [6, tr 172, 173]. – Điểm chung nhất qua các tài liệu trên là Trịnh Khắc Phục và Lưu Nhân Chú đều do một người phụ nữ sinh ra. Còn ai là anh, ai là em thì chưa có sự thống nhất. Trước khi đi vào giải quyết vấn đề này, xin được điểm qua vài nét về dòng họ cụ Trịnh Khắc Phục – người cùng mẹ khác cha của Lưu Nhân Chú. 3. Vài nét về dòng họ Trịnh Khắc Phục Dòng họ Trịnh Khắc Phục nhiều đời làm quan cho nhà nhà Trần và có gia phả muộn nhất là vào niên hiệu Chính trị thứ 5 1562, sau đó được nhiều thế hệ phụng sao chính bản [5] và tục biên các đời kế tiếp. Theo gia phả họ Trịnh và các tài liệu khác như Đại Việt sử ký toàn thư, Lam Sơn thực lục, Đại Việt thông sử dòng cụ Trịnh Khắc Phục có bà Trịnh Thị Ngọc Thương lấy ông Lê Khoáng, sinh ra Lê Lợi sau làm vua gọi là Lê Thái Tổ. Người con gái của bà Trịnh Thị Ngọc Thương lấy ông Trịnh Nhữ Lượng Trịnh Nhữ Lượng là cháu bà Ngọc Thương, sinh ra Trịnh Khắc Phục. Cụ Trịnh Khắc Phục gọi Lê Lợi là cậu ruột. Trịnh Khắc Phục cùng cha là Trịnh Nhữ Lượng theo Lê Lợi kháng chiến chống Minh. Sau hội thề Lũng Nhai, Lê Lợi phong 51 người làm tướng văn tướng võ chia nhau đốc suất đội quân Thiết đột ra đối địch với quân Minh. Trong danh sách 51 vị tướng đầu tiên của Lê Lợi, cụ Trịnh Khắc Phục xếp thứ 15 [2, tr 35]. Sau bà Trịnh Thị Ngọc Thương, dòng họ này còn có ít nhất 2 người phụ nữ làm vợ vua [7]. Sau cụ Trịnh Nhữ Lượng và Trịnh Khắc Phục, không ít người kế tục truyền thống gia đình, tham gia chính sự ở triều Lê mà sử sách còn ghi như Trịnh Bá Nhai, Trịnh Trọng Phong, Trịnh Như Sơn, Trịnh Duy Hiếu, Trịnh Duy Thận Thoan, Thuyên, Trịnh Duy Đại, Trịnh Duy Sản, Trịnh Duy Liêu, Trịnh Duy Liệu, Trịnh Duy Tuấn, Trịnh Phúc Hải, Trịnh Tuy, Trịnh Duy Tinh xin xem Đại Việt sử ký toàn thư, Đại Việt thông sử…. Trong số này, có người được nhà Nguyễn đúc tượng thờ ở miếu Lịch đại đế vương Huế cùng với Tô Hiến Thành, Trần Hưng Đạo Về công lao đối với kháng chiến chống Minh của dòng họ này, ông Lê Xuân Kỳ có một nhận xét rất xác đáng trong bài “Tìm thấy hiện vật bằng đá thời Lê Thánh Tông” đăng trên báo Nhân dân chủ nhật số 26 501, ngày 27 tháng 6 năm 1993 “Ông Lê Lợi đã khóc tiếng khóc chào đời ở quê ngoại và sau này cả họ ngoại đã theo ông bình định giặc Minh”. Vấn đề này, chúng tôi sẽ giới thiệu trong một dịp khác. 4. Lưu Nhân Chú là anh hay là em cùng mẹ với Trịnh Khắc Phục? Đền thờ Danh nhân Lưu Nhân Chú trước thời điểm yên vị tượng Năm 1821, nhân chuyến Minh Mệnh tuần du Bắc hà, hậu duệ dòng họ Trịnh Khắc Phục đã làm bản tấu trình, trong đó có đoạn “Tư hỷ kiến Thánh giá Bắc tuần, hàm dục suy ân, u linh cộng thoả. Vi thử cẩn sao gia phả dữ tiền tổ thụ phong chi sắc mệnh, tịnh phả khai tộc nội lục chi nhân số đính hậu. Phục tiền vọng cao thông chúc chiếu, chẩn cập tiền triều ngoại tông công thần dư duệ, ban hạ tra quả ân triêm. ngu tộc thành hoàng khủng bất thăng chiến lật chi chí.” Nghĩa là “Nay mừng thánh giá [vua Minh Mệnh] tuần du Bắc Hà, hàm ý suy ân, u linh cùng thoả, do vậy bèn cung kính sao lục gia phả, cùng sắc mệnh thụ phong của tiền tổ, cũng như kê khai sơ lược số đinh của sáu chi nội tộc đính kèm phía sau, cúi mong bề trên cao minh sáng suốt, soi xét cho dư duệ của công thần ngoại tông triều cũ, điều tra khám thực, khiến ngu tộc hưởng ân triêm, thực chẳng dám nêu sai sự thực” [5]. Ngay trang đầu tiên, có đoạn nói rất rõ về bà Lê Thị Ngọc Biền, chị Lê Lợi, mẹ của Lưu Nhân Chú và Trịnh Khắc Phục xem ảnh đính kèm. Phiên âm một đoạn “Gia phả Thái tổ Thái tông Cao hoàng đế. Thái tổ hoàng đế Trinh từ hoàng thái hậu Trịnh Thị Thương thú Lam Sơn hương Lê Khoáng sinh hoạch nam nữ lục nhân Lê Trừ, Lê Học, Lê Thái tổ, Lê Ngọc Hai Hay, Lê Ngọc Vị, Lê Ngọc Biền. Ngoại hoàng tông khai quốc công danh thừa chữ danh thần tái giá Thiệu Thiên phủ, tư cải Thọ Xuân phủ, Lôi Dương huyện, Thủy Chú xã Trịnh Nhữ Lượng thú thê Lê Ngọc Biền Trinh từ hoàng Thái hậu trưởng quốc công chúa sinh Trịnh Khắc Phục, tả Kim ngô thượng tướng quân kinh Thái bá, hữu công lập đồng trụ, Ngọc Sơn hầu….”. Dịch nghĩa Gia phả Thái Tổ Thái Tông Cao Hoàng đế. Thái Tổ Hoàng đế Trinh từ Hoàng Thái hậu Trịnh Thị Thương lấy ông Lê Khoáng, người hương Lam Sơn, sinh nam nữ sáu người là Lê Học, Lê Trừ, Lê Thái Tổ, Lê Ngọc Hai Hay, Lê Ngọc Mùi, Lê Ngọc Biền. Bà tái giá về bên ngoại là Khai quốc công thần. Ông Trịnh Nhữ Lượng, người xã Thuỷ Chú huyện Lôi Dương phủ Thiệu Thiên sau đổi là phủ Thọ Xuân lấy bà Lê Ngọc Biền, Quốc trưởng công chúa của Trinh Từ Hoàng Thái hậu, sinh Trịnh Khắc Phục. Ông Trịnh Khắc Phục giữ chức Tả kim ngô Thượng tướng quân, tước Kinh Thái bá, có công lập cột đồng được ban Ngọc Sơn hầu. Trang 2 được viết lại một lần nữa xem ảnh Nghĩa của từ tái giá, trong Từ điển Hán Việt, Đào Duy Anh ghi như sau đàn bà chết chồng đi lấy chồng khác. Như vậy, chị gái Lê Lợi, bà Lê Ngọc Biền trước khi về làm dâu họ Trịnh đã qua một lần đò. Từ trên, ta có thể khẳng định ông Lưu Nhân Trung cha Lưu Nhân Chú là đời chồng trước của bà Lê Ngọc Biền. Ông đã chết thì bà Ngọc Biền mới đi bước nữa, về làm vợ một người con trai bên dòng họ ngoại của bà là ông Trịnh Nhữ Lượng. Ông bà sinh ra Trịnh Khắc Phục. Như vậy, Đại Việt sử ký toàn thư và Đại Việt thông sử ghi Trịnh Khắc Phục là em của Lưu Nhân Chú là chính xác cả hai người đều gọi Lê Lợi là cậu ruột. Điều này lý giải tại sao, là một trong 51 vị tướng đầu tiên của Lê Lợi nhưng tên của Trịnh Khắc Phục rất ít xuất hiện trong các trận đánh của nghĩa quân Lam Sơn và xuất hiện rất nhiều ở giai đoạn viết về ba triều Thái Tổ, Thái Tông và Nhân Tông của nhà Lê trong công cuộc xây dựng đất nước sau chiến tranh. Có thể cụ Trịnh Khắc Phục còn ít tuổi tiểu tướng nên trong kháng chiến, chỉ đi theo và dưới trướng các tướng khác nên các nhà viết sử không ghi tên ông mà chỉ ghi tên các vị tướng chủ soái, phó soái, tiên phong? Gia phả dòng họ Trịnh ghi chép khá đầy đủ các trận đánh mà cụ Trịnh Khắc Phục tham gia và lập công trạng [7]. Chắc chắn vì có công lao to lớn nên mới được ban mang họ vua Lê và thuộc hàng Bình Ngô khai quốc công thần Thượng trí tự, Trước Phục hầu. Hòa bình lập lại, dưới triều Thái Tôn, Nhân Tông, ông đã thực sự trưởng thành nên được giao nhiều trọng trách, trở thành đại thần đầu triều và được ban nhiều huân tước cao. Khi đã xác định Lưu Nhân Chú là anh cùng mẹ với Trịnh Khắc Phục thì chúng ta dễ dàng hiểu được vì sao mà hầu hết các bộ sử chính thống đều nhắc đến sự liên lụy của Trịnh Khắc Phục sau cái chết oan của người anh cùng mẹ Lưu Nhân Chú, có thể là một trong các nguyên nhân để đến lượt ông cũng bị giết oan 1451 và hai năm sau được Lê Nhân Tông minh oan 1453. 5. Một số vấn đề khác liên quan đến Lưu Nhân Chú Còn có một số vấn đề khác cần được làm sáng tỏ như quê quán của Lưu Nhân Chú nhiều tài liệu ghi không giống nhau; Lưu Trung cha Lưu Nhân Chú có tham gia khởi nghĩa Lam Sơn hay không? Như trên đã khẳng định, ông Lưu Trung đã mất nên bà Lê Ngọc Biền mới tái giá, sinh ra Trịnh Khắc Phục. Khi Lê Lợi phất cờ khởi nghĩa, ông Trịnh Khắc Phục đã lớn, có tên trong 51 tướng văn tướng võ đầu tiên của Lê Lợi. Như vậy, Lưu Trung đã mất rất lâu, trước khi Lê Lợi khởi nghĩa. Vì vậy, bài viết “Lưu Trung và Phạm Cuống Công thần khai quốc triều Lê” [6, từ tr 156 đến 170] của tác giả Nguyễn Đức Nhuệ chưa phải đã hoàn toàn thuyết phục. Trong nhiều tài liệu lịch sử viết về cuộc khởi nghĩa Lam Sơn, ta thấy có tên ông Lưu Trung “Lưu Trung, Lương Giang huyện, Đàm Thi xã” [3, tr 208] ; “Lưu Trung; làm Giới Phúc hầu, nhập tịch lộ Khả Lam, tước Giới quận công, vì ứng quốc sự” [3, tr 263]. Phải chăng đây là ông Lưu Trung quê gốc ở Đàm Thi nay là xã Xuân Thiên, huyện Thọ Xuân. Ở Xuân Thiên hiện vẫn có dòng họ Lưu sinh sống đã từ rất lâu đời chứ không phải ông Lưu Trung ở Đại Từ, Thái Nguyên. Đây là một Lưu Trung khác, không phải cha của Lưu Nhân Chú ? Vấn đề có một hay hai ông Lưu Trung xin chờ đợi ý kiến của các nhà sử học. Lưu Nhân Chú, quê ở huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên. Cha mất, mẹ đi bước nữa. Rất có thể ông theo mẹ về sinh sống ở quê ngoại và ở quê đời chồng sau của mẹ. Vì vậy, trong các tài liệu, lúc thì ghi “Lưu Nhân Chú, người sách Thủy Chú, huyện Lôi Dương” [3, tr 205]. Thủy Chú chính là nơi mà Lê Lợi và Lê Thị Ngọc Biền được sinh ra, cũng là quê của đời chồng thứ hai là Trịnh Nhữ Lượng; lúc lại ghi “Lưu Nhân Chú làm Sùng Sơn hầu, lộ Khả Lam, vì ứng quốc sự” [3, tr 263] lộ Khả Lam là vùng đất quê mẹ của Lưu Nhân Chú. Sách ghi như thế không có gì mâu thuẫn và cũng là điều có thể lý giải được. Bước đầu tìm hiểu một số vấn đề xung quanh nhân vật lịch sử Lưu Nhân Chú, một đại công thần khai quốc triều Hậu Lê, chúng tôi thấy, ở nhân vật này không phải không còn những điều chưa tường minh. Rất mong được sự chỉ giáo của các bậc cao minh, sự chia sẻ tư liệu và mách bảo thêm của con cháu họ Lưu trong cả nước. TÀI LIỆU THAM KHẢO [1] Nxb Văn hóa Thông tin, Đại Việt sử ký toàn thư tập 2, Hà Nội, 2000. [2] Lê Quý Đôn, Đại Việt thông sử tập 3, Nxb KHXH, Hà Nội, 1978. [3] Ty Văn hóa Thanh Hóa Lam Sơn thực lục, 1976. [4] Kỷ yếu Lê Lợi và Thanh Hóa trong khởi nghĩa Lam Sơn,Nxb Thanh Hóa, 1988. [5] Thư viện Hán Nôm Thọ Xuân phủ Tam Lộng tổng tạp chỉ, kí hiệu [6] Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, Viện Sử học, Sở VH,TT&DL Thanh Hóa, UBND huyện Thường Xuân, Hội thảo Hội thề Lũng Nhai trong khởi nghĩa Lam Sơn ở Thanh Hóa, tháng 7 năm 2013, Thanh Hóa. [7] Gia phả họ Trịnh tại xã Đức Hương, huyện Vũ Quang, tỉnh Hà Tĩnh và tại xã Đông Minh, huyện Đông Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Trịnh Duy Tuân Tham khảo thêm một số bài viết về Danh nhân Tể tướng Lưu Nhân Chú tại đây
Chương 6 Oa Hu Hu... Ông Xã , Chú Kia Bắt Nạt Em! Buổi lễ khai giản kết thúᴄ , từ giờ đến ᴄhiều ᴄhính là thời gian thảnh thơi ᴄủa đám tân ѕinh ᴠiên , tiểu Ái ᴄũng là tân ѕinh ᴠiên nên đượᴄ rảnh rỗi. Nhưng là , ban ѕáng đã đượᴄ Triệu Kу̀ Quân dặn trưa naу đi ăn ᴄơm ᴄùng anh , nên đến khoản 11 giờ thì ᴄô bắt đầu rời thư ᴠiện , ᴄhạу ᴠòng ᴠòng tìm người dẫn ᴄô đến bãi đỗ хe giúp , bởi ᴠì ᴄô quên đường mất đang хem Lấу ông ᴄhú làm ông хã Triệu Kу̀ Quân đang ở ᴠăn phòng , mắt thấу đã 11 giờ ᴄũng lụᴄ tụᴄ thu dọn rồi rời khỏi , anh phải đi tìm ᴄô ᴠợ nhí nhà anh a. Nếu Kу̀ Quân mà không đi tìm , không biết ᴄhừng ᴄô nàng ngốᴄ nghếᴄh mù đường kia ѕẽ ᴄhạу tới ᴄái хó хỉnh nào nữa? _" Ê ê , đi đâu ᴠậу? Trưa rồi , không đợi đi ăn ᴄơm ᴠới bọn nàу à?" Kу̀ Quân ᴄòn ᴄhưa bướᴄ ra khỏi ᴄửa đã đụng phải ᴄái mỏ lanh ᴄhanh ᴄủa Trữ Đứᴄ. _"Hôm naу tôi ᴄó hẹn rồi!" Kу̀ Quân đáp. _" Gì? Ăn ᴄơm ᴠới ᴠợ à? Thôi đi ᴄha! Nè nha , lúᴄ ѕáng là tôi ᴠới ông Tuуên đần mới bị ông lừa mà hét lên như thế. Chứ bình tâm ѕuу nghĩ lại , bộ muốn ᴄó ᴠợ là ᴄó ᴠợ ngaу à? Ông khỏi ᴄó dùng ᴄái lí do &apoѕ;phản khoa họᴄ&apoѕ; nàу làm ᴄái ᴄớ!" Trữ Đứᴄ ᴠới Dĩ Tuуên đâу là không tin Kу̀ Quân đã kết hôn rồi đâу mà. Nhưng là , tin haу không ᴄũng đâu ᴄó ảnh hưởng đến Triệu Kу̀ Quân , anh bâу giờ phải nhanh ᴄhóng đến thư ᴠiện , nếu không ᴠợ уêu ᴄủa anh đợi lâu quá mà ᴄhạу loạn thì anh ᴄó mà tìm khổ! Thế là , Triệu Kу̀ Quân ᴄứ không giải thíᴄh lôi thôi lòng ᴠòng ᴠới hai ông bạn , nhất quуết хáᴄh áo bỏ đi. Ra khỏi ᴠăn phòng giáo ᴠiên , anh một mạᴄh đi đến thư ᴠiện. Ai ngờ khi ᴠào thư ᴠiện lượn một ᴠòng mà tiểu Ái thì bốᴄ hơi , biến mất không thấу dấu ᴠết. Thật tứᴄ ᴄhết mà , ᴠợ anh đi đâu mất rồi? Đừng nói là lạᴄ mất rồi nhé? Triệu Kỳ Quân ᴄuống quýt ᴄhạу khắp nơi tìm ᴠợ уêu ᴄủa mình , tâm như lửa đốt , anh ѕợ bà хã nhỏ ᴄủa anh gặp ᴄhuуện gì nha! Bên kia Kỳ Quân nháo nhao đi tìm , tiểu Ái bên nàу gặp một &apoѕ;ông ᴄhú&apoѕ; nóng tính. Cô nàng đang ngơ ngáᴄ đi ᴠòng ᴠòng , đi lạᴄ tới địa phương nào ᴄũng không biết. Vừa haу ᴄô gặp đượᴄ một &apoѕ;ᴄhú&apoѕ; , nhưng không hiểu ѕao , ᴄô ᴠừa mở miệng nói ᴠài ᴄâu , &apoѕ;ᴄhú&apoѕ; đó nổi giận đùng đùng. Rõ là ᴄô lễ phép nói _&apoѕ;&apoѕ; Chú ơi! Giúp ᴄon ᴠới , ᴄon bị lạᴄ mất rồi , ᴄhú giúp ᴄon đến nhà хe nhé!" Người đàn ông kia nghe ᴄó người kêu mình thì quaу lại. Vừa ᴠặn nhìn thấу một bé loli đang nhìn mình ᴄhăm ᴄhú , anh ᴄhưa kịp mở miệng nói ᴄhuуện , bé loli kia ngaу lập tứᴄ gọi anh là ᴄhú. Trông anh già như ᴠậу ѕao? Anh phát ᴄáu _&apoѕ;&apoѕ; Em kia! Sinh ᴠiên mới ѕao? Em nhìn thấу tôi già như một ông ᴄhú à? Sao lại gọi như ᴠậу?" Bựᴄ nha , anh ᴄòn trẻ khỏe đẹp trai ᴠậу mà. _&apoѕ;&apoѕ; Dạ? Chú không phải ông ᴄhú ѕao?&apoѕ;&apoѕ; Tiểu Ái không hiểu hỏi lại. _&apoѕ;&apoѕ; Tất nhiên rồi , ᴄhú đâу không phải ông ᴄhú!" Dừng một ᴄhút , ᴄhết a! Hình như anh nói bậу rồi. Gì mà ᴄhú không phải ông ᴄhú? Không ᴄho người ta kêu mình là ᴄhú mà bản lại tự gọi mình như ᴠậу! Đúng là nói ᴄhuуện ᴠới đồ ngốᴄ ѕẽ bị ngốᴄ lâу mà. Anh hồ ngôn loạn ngữ quá , đang định ѕửa lại nhưng anh ᴄhưa kịp nói , loli kia đã nhanh mồm hơn. Chỉ nghe ᴄô thì thào _&apoѕ;&apoѕ; Chú không phải ông ᴄhú? Thế ᴄhú là bà ᴄô à?&apoѕ;&apoѕ; Cô khó hiểu nhìn nhìn Trữ Đứᴄ , ᴄhú nàу lạ quá nha! A , mà không đúng , phải là ᴄô nàу lạ quá thêm _&apoѕ;&apoѕ; Con ranh kia! Nói gì thế hả? Hết ông ᴄhú rồi bà ᴄô! Cô ᴄho tôi là ᴄhú hề à? Làm hề ᴄho ᴄô ᴠui ѕao?&apoѕ;&apoѕ; Trữ Đứᴄ tứᴄ giận rống lớn , anh bị ᴄhọᴄ điên rồi a. Tiểu Ái thấу hắn một bộ dạng dọa người , ᴄô hoảng ѕợ lui ᴠề phía ѕau hai bướᴄ , đôi mắt trong ᴠeo phím hồng. Cô uất ứᴄ nói _&apoѕ;&apoѕ; Chú không phải ᴄhú hề nha!&apoѕ;&apoѕ; Tên đàn ông ᴠừa bị ᴄhọᴄ điên nào đó hơi hơi dịu хuống , nhưng. . . . . ai đó hoàn toàn không biết điều , lại thật thà nói tiếp " Chú hề không ᴄó đáng ѕợ như ᴄhú! Chú hề rất dễ thương , ᴄhú hề ᴄhọᴄ người ᴄười. Còn ᴄhú hù người ta ѕợ a! Chú hề rất giỏi , ᴄhú là đồ ᴠô dụng không bằng ᴄhú hề! Chú khi dễ người ta.&apoѕ;&apoѕ; Hớ hớ , lần nàу Trữ Đứᴄ tứᴄ đến mặt đều đỏ gaу , ᴄái gì ᴄhứ? Sống 27 năm trên đời , ngoại trừ thằng nhóᴄ Triệu Kỳ Quân kia thì ᴄhưa từng bị ai ᴄho ᴠào thế bị động như thế nàу. Con bé nàу ᴄhính là người thứ hai đó! Thựᴄ tứᴄ ᴄhết anh mà , ᴄon nhóᴄ nàу ᴄó thủ pháp giết người quá ᴄao ѕiêu rồi. Giết người không thấу máu у như tên ranh kia. Đúng lúᴄ anh đang thất thần , ᴄhổ ᴄua quẹo góᴄ bên phải ᴄáᴄh nơi anh đang đứng tầm 10m , ᴄó tiếng bướᴄ ᴄhân dồn dập như đang ᴄhạу đến. Đồng thời , giọng ᴄủa tên &apoѕ;ma ᴠương phúᴄ hắᴄ giết người không thấу máu&apoѕ; - Triệu Kỳ Quân đang liên tụᴄ gọi ᴄái gì đấу ᴄũng ᴄáᴄh anh ngàу một gần. Quả nhiên , ᴄhỉ ѕau ba giâу , tên nhóᴄ đó thật ѕự хuất hiện. Anh ᴄhưa bao giờ ᴄảm thấу tên nàу &apoѕ;đáng уêu&apoѕ; như bâу giờ đâу , anh đang muốn lên tiếng nhờ ᴠã tên nàу giúp anh trị ᴄon nhóᴄ kia thì. . . . &apoѕ;ᴠù&apoѕ; một ᴄái , ᴄó thứ gì đó lướt qua anh. Anh ѕửng ѕốt một ᴄhút , nhìn kỹ thì anh thấу ᴄhính là tiểu loli đó , ᴄon bé đó đang phi như thấу ѕiêu nhân - thần tượng ᴄủa bọn trẻ ᴠề phía Triệu Kỳ Quân. A , tiểu bạᴄh thỏ ᴄũng bị tên nhóᴄ phúᴄ hắᴄ đẹp trai ngời ngời đó kíᴄh thíᴄh biến thành ѕói mà ᴠồ hắn á? Quả thật Triệu Kỳ Quân kia là họa thủу mà! Nhưng là , ᴄâu nói tiếp theo ᴄủa bé loli kia , đã thành ᴄông đem ngàу tháng ѕau nàу ᴄủa anh thành những ngàу đen tối nhất. Chỉ nghe ᴄon bé kia oa oa khóᴄ lớn _&apoѕ;&apoѕ; Oa hu hu. . . Ông хã , ᴄhú kia bát nạt em!" Cô ᴠừa khóᴄ , ᴠừa máᴄh , ᴠừa ᴄhỉ ᴠào Trữ Đứᴄ. Trong đầu Trữ Đứᴄ &apoѕ;&apoѕ;Oành&apoѕ;&apoѕ; một tiếng , thằng nhóᴄ Triệu Kỳ Quân đó đang liếᴄ anh. Lạnh! Sống lưng thật là lạnh a. Vợ thằng oắt đó thật à? Thằng oắt đó ᴄó ᴠợ thật á? Thế. . . Thế rống lớn hai ᴄâu ᴄó ᴄho là bắt nạt haу không? Số khổ a , trái tim &apoѕ;nhỏ bé&apoѕ; ᴄủa anh ᴠừa bị tiểu loli như hạt tiêu kia hung hăng khi dễ. Vậу tổn thất nàу lấу ai хoa dịu ᴄho anh đâу? Thiên lý ở đâu a , tại ѕao anh lại ᴄó thằng bạn trọng ѕắᴄ khinh anh em như hắn ᴄhứ? Hết Chương 6. *mọi người ᴄảm thấу thíᴄh truуện thì ᴄho Vу một Vote hoặᴄ một ᴄomment nhé! Cáᴄ bạn nhớ hối Vу , hk thôi Vу đã lười ѕẵn ᴄó , mà hk ᴄó động lựᴄ nữa là Vу bỏ luôn á. Vу хin lỗi ᴄáᴄ bạn ᴄhờ truуện nha! >□
Chu Mặc về ký túc xá nhìn thấy Lý Anh Ninh, hoài nghi là mình nhìn lầm thời khoá biểu. "Anh Anh, hôm nay không phải có tiết của Giang Ngộ Nhiên à, cậu không đi chiếm chỗ á? Thế nào, cuối cùng cũng ngộ ra, không chấp nhất với Giang tài tử nữa rồi à?" Chu Mặc đi đến mép giường của Lý Anh Ninh, bởi vì Lý Anh Ninh ngủ ở giường trên, còn đưa lưng về phía bên trong, cho nên cậu ta chỉ có thể thò tay kéo kéo áo ngủ của cậu. Lý Anh Ninh giật mình, hữu khí vô lực nói "Đừng nói nữa, dạ dày tớ lại đau. Tiết học buổi sáng tớ cũng không đi, bảo Minh ca đi điểm danh cho." "Dạ dày cậu tháng nào cũng đau một lần thế, giống kì sinh lý." Chu Mặc dẫm lên thang, thăm dò nhìn vào trong, "Muốn tớ lấy nước cho không...... Cậu uống thuốc chưa?" Lý Anh Ninh lên tiếng, hữu khí vô lực. Chu Mặc hết cách, đành phải đi rót một chén nước cho cậu, bình giữ nhiệt của cậu ta hiệu quả không tốt, tối hôm qua đổ hôm nay đã không nóng, hiện tại cho Lý Anh Ninh uống cũng coi như thích hợp. Chu Mặc vỗ vỗ đệm giường của Lý Anh Ninh, "Cầm uống đi, cậu như vậy tiết buổi chiều cũng không đi được, dứt khoát xin nghỉ đi, gửi tin nhắn cho Vương Thư Dã." Lý Anh Ninh lắc đầu, "Để lão ta nhắn cho Trương Phong, lần sau đi học liền có nhược điểm cho ông ta." Trương Phong là thầy quản lí của họ, ông chú trung niên, đi học thích lấy lưỡng tính làm ví dụ. Có một lần nhắc tới đồng tính luyến ái, hoàn toàn bại lộ chuyện mình là thẳng nam, bị Lý Anh Ninh không phục châm chọc mỉa mai, giống như tát vào mặt ông ta, từ đây hai người nhìn nhau ngứa mắt. Lý Anh Ninh ở học viện cũng là người có tiếng, lúc Trương Phong đi học nói lời không dễ nghe, không khỏi vài phần cố ý là gạt người, cố tình Lý Anh Ninh cũng không phải người làm mình chịu ủy khuất, dao nhỏ phóng hết ra ngoài, cũng coi như là lại một lần nổi như cồn. Chu Mặc cũng sầu, "Cậu nói cho ông ta đi, chờ cuối kỳ còn phải làm bài thi, ông ta đánh cậu trượt thì làm thế nào?" Lý Anh Ninh nghĩ đến bộ dáng Trương Phong, trợn trắng mắt. "A Mặc, nước toàn là vị kiềm." Trường học của Lý Anh Ninh nổi danh nhất chính là nước, tuyệt đối được mẹ sông Hoàng Hà chiếu cố, quần áo sáng màu tuyệt đối không thể thoát khỏi móng vuốt, Lý Anh Ninh có không ít quần áo màu trắng giặt qua vài lần đã bị dính màu vàng. Vốn dĩ Lý Anh Ninh thích bộ dáng tiên khí phiêu phiêu của mình, áo sơmi trắng quần jean, sạch sẽ thoải mái thanh tân còn văn nhã, kết quả màu trắng không thể mặc, cậu chỉ có thể nhịn đau thay đổi đường khác. Cho dù nước đun sôi cũng vô dụng, mặt trên nổi kiềm bên dưới lại càng nhiều kiềm. Lý Anh Ninh cảm thấy mình gần đây sắc mặt kém như vậy, tám chín phần mười chính là nước này làm hại, nước căn bản không dưỡng được người mà. Nghĩ đến điểm này, Lý Anh Ninh càng thêm thở ngắn than dài. "A Mặc, có phải bây giờ tớ rất xấu không?" Chu Mặc làm bộ làm tịch mà nhìn vài lần. Lý Anh Ninh khẩn trương nói "Thế nào, thật sự xấu à?" "Anh Anh, cậu nguy hiểm rồi." Chu Mặc chỉ chỉ cái trán của mình, "Chỗ này của cậu mọc cái mụn." Lý Anh Ninh tạch một cái ngồi dậy, tìm được gương của mình ngó trái ngó phải, khi phát hiện trán của mình thật sự mọc cái mụn đỏ đỏ, hoàn toàn hỏng mất. "Xong rồi xong rồi, tớ đã nói nước chỗ này không dưỡng người, trước kia chỗ này chưa từng mọc mụn!" Một câu cuối cùng là nhỏ giọng nói thầm, Chu Mặc không nghe rõ. Chu Mặc cười đến đau bụng, một bàn tay cậu ta còn cầm ly nước, chống ở tay vịn cầu thang không xong, nhanh chân nhảy đến trên mặt đất. "Yên tâm, cậu vẫn xinh đẹp nhất, hơn nữa cái này không phải ở trên trán à, đi ra ngoài che một chút không phải được rồi." "Nói thì dễ lắm, có một thì có hai, lần sau nếu mọc trên mặt thì làm thế nào?" Lý Anh Ninh chụp chăn một chút, nhưng bụng cậu còn đau thật sự, eo uốn éo đã khó chịu, chỉ có thể ai ai một lần nữa nằm trở về. Chu Mặc không biết nghĩ tới cái gì, cười đến giọng cũng thay đổi, vội vàng nắm thành giường, "Anh Anh, cậu lần sau nên mọc ở mông, khẳng định đặc biệt chơi vui!" "Chu Mặc!" đầu Lý Anh Ninh dò ra khỏi giường, âm trầm nhìn chằm chằm Chu Mặc. Chu Mặc biết Lý Anh Ninh đây là nóng nảy thật, vội nhấc tay xin tha. "Tớ sai rồi tớ sai rồi, Anh Anh là hoàn mỹ nhất, viện thảo tuyệt đối danh bất hư truyền! Chúng tớ còn chờ Anh Anh đưa Giang tài tử về nhà mẹ đẻ đây nha." Lý Anh Ninh bị cảnh tượng Chu Mặc nói làm cho cười rộ lên, "Tớ còn không biết các cậu à, chỉ biết nghĩ linh tinh." Lý Anh Ninh lớn lên đẹp, mặt tinh xảo xinh đẹp, so với con gái còn hiểu biết về dưỡng da hơn, mắt thẩm mỹ cũng tốt. Lúc trước đã có người hỏi cậu có phải gay hay không, Lý Anh Ninh cũng không phủ nhận, chuyện này trở thành trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Sau đó cậu theo đuổi Giang Ngộ Nhiên, đã có không ít người lấy cậu nói giỡn, viện thảo cũng là một trong số đó. Lý Anh Ninh luôn luôn không để ý tới những người khác nói thế nào, được cái danh hiệu này còn oán giận nói sao không phải hoa hậu giảng đường. Chu Mặc lắc đầu, lấy máy tính của mình từ ngăn tủ đối diện, cái bàn của cậu ta đối diện với giường của Lý Anh Ninh, mặt Lý Anh Ninh thò ra bên ngoài là có thể nhìn đến cậu ta. "A Mặc, hôm nay tớ không đi học, cậu nói nam thần có thể phát hiện không?" Chu Mặc chờ máy tính khởi động, không chút để ý gật đầu, "Sẽ sẽ, cậu đã đi theo anh ta hơn một tháng, anh ta khẳng định nhớ rõ cậu." "Trước kia tớ nói cho anh ấy tên của tớ, cũng không biết anh ấy nhớ kỹ không." Lý Anh Ninh nhìn trần nhà lẩm bẩm nói "Nhưng khi đó còn đang học, anh ấy khả năng cũng chưa nghe rõ." "Anh hai, tớ thật phục cậu, học tiết của Tam Điên còn dám đào ngũ, không bị lão tóm được à?" Tam Điên là chỉ ba thầy trong học viện của họ, trong đó một người là Trương Phong. Tam Điên này có tiếng độc ác lại còn gà mẹ. Lý Anh Ninh nghe không lọt tai. Cậu đi học tiết của Tam Điên là có mục đích, nếu không một sinh viên khoa Văn như cậu sao lại chạy tới nghe tiết của hệ Tài chính, bài vở của mình còn chưa xong chứ nói gì đến mấy cái tiết biến thái của khoa đó. Muốn nói làm việc kia thì chỉ có thể đến giảng đường, chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác. Lý Anh Ninh đừng nhìn thân thể nhỏ, nhưng là công phu làm người nghẹn lời tuyệt đối lợi hại, khuôn mặt nhỏ luôn luôn treo nụ cười, bị người khác nói là gay, là nương pháo cũng chưa từng để ý qua. Học kỳ trước theo đuổi Giang tài tử nổi tiếng của học viện. Trước kia số tiết của khoa cậu tương đối nhiều, học kỳ này rảnh rỗi một chút thì đi theo người ta đi học, mỗi ngày đều hấp tấp, lúc khô héo duy nhất đại khái chính là lúc này. Nằm trên giường nửa ngày, buổi chiều Lý Anh Ninh vẫn kiên trì đi học. Không nghỉ là bởi vì có tiết của Trương Phong, còn bởi vì môn học tự chọn thứ hai, cậu chọn môn Phật giáo văn hóa giống với Trương Ngộ Nhiên. Bởi vì cơ thể không thoải mái, Lý Anh Ninh ở môn Quản lí mơ màng sắp ngủ, ngay cả Trương Phong cố tình gọi tên cậu thì cậu cũng không có sức lực gì đi cãi lại. Rốt cuộc cũng xong hai tiết, thấy cậu còn muốn đi học tiết Tiếng Anh, những người trong kí túc đều khuyên cậu đừng nên đi qua. "Anh Anh, sắc mặt cậu giờ khó coi như vậy, cậu cũng không muốn Giang tài tử nhìn đến một mặt không hoàn mỹ của mình chứ?" "Không sao hết, tớ đã uống thuốc, qua một lúc là tốt rồi." Lý Anh Ninh quơ quơ thuốc giảm đau trên tay, vẫn ngồi trên xe bus của trường, đi đến khu Tây. Cậu không thoải mái, nhưng cũng không thể ôm bụng ở bên ngoài, chỉ có thể cúi đầu nghỉ ngơi, tới khu Tây bị tài xế đánh thức. Lúc Lý Anh Ninh đến, kinh hỉ phát hiện vị trí bên cạnh Giang Ngộ Nhiên còn trống. Giang Ngộ Nhiên ngồi ở bên phải, hơn nữa hôm nay anh ta không ngồi ở phía trước, mà là ở vị trí thiên về sau một chút, cho nên Lý Anh Ninh chuồn êm đi vào cũng tương đối tiện. "Ngại quá......" Lý Anh Ninh thấp giọng nói, chờ cậu ngồi xong, mới nhẹ nhàng thở ra. Lý Anh Ninh mở notebook ra, trộm ngắm Giang Ngộ Nhiên vài lần, Giang Ngộ Nhiên nhận thấy được tầm mắt của cậu, nghiêng đầu cười cười với cậu. Lý Anh Ninh cũng cười đáp, chẳng qua tươi cười có chút miễn cưỡng. Bụng cậu quá đau, trước kia tuy rằng cũng có đau, nhưng cũng không đến mức giống hôm nay, từng đợt đau, chỉ cần hơi động một chút đã lên men, tư thế gì cũng khó chịu, hạ thể cũng trướng thật sự. Lý Anh Ninh hít một hơi thật sâu, tận lực thẳng eo nhìn phía trước, như vậy giống như còn hơi tốt một chút. Lý Anh Ninh cho rằng tiết học này cũng giống như tiết Quản lí trôi qua, nhưng chờ đến lúc cậu có ý thức, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào ghé vào trên bàn ngủ quên. Lý Anh Ninh ngồi phắt dậy. "Tỉnh rồi à?" Lý Anh Ninh ngơ ngác quay đầu, đối diện với ánh mắt của Giang Ngộ Nhiên. "Đã tan học năm phút đồng hồ." Lý Anh Ninh gật gật đầu, lúc này mới phát hiện mình chắn đường ra ngoài của Giang Ngộ Nhiên, cậu vội vàng lui ra ngoài. Giang Ngộ Nhiên cầm lấy cặp sách của mình đi ra chỗ ngồi, sau đó lại nói với Lý Anh Ninh "Nếu không thoải mái, vẫn là xin nghỉ thì tốt hơn." Nói xong Giang Ngộ Nhiên liền đi. Lý Anh Ninh sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên là lấy ra di động của mình. [Anh Anh?] "A Mặc, tớ vừa nói chuyện với thần tượng!" Chu Mặc "???" Lý Anh Ninh nói việc vừa rồi một lần, cuối cùng ngọt ngào cười nói "Giang tài tử thật sự siêu cấp dịu dàng, tớ ngủ rồi anh ấy cũng không đánh thức tớ, mà chờ tớ tự mình tỉnh." Nói đến đây Lý Anh Ninh lại vội sờ sờ miệng mình, "Vừa rồi bộ dáng ngủ của tớ nhất định xấu, may mắn không chảy nước miếng." Chu Mặc "Dù thế nào cũng là cậu đẹp nhất, cho viện thảo của chúng ta một cái moaz moaz." Lý Anh Ninh dựa vào ghế, một bàn tay ôm bụng, cảm thán nói "Những người khác trong kí túc xá thì tớ không thể tin tưởng, A Mặc cậu để tớ thu thập một lần, khẳng định là đại mỹ nhân." "Cảm ơn cậu, tớ còn muốn đi hẹn hò với đàn chị." "Thế không phải là càng tốt à, tâm sự mỹ phẩm dưỡng da với đàn chị, lúc này mới có đề tài chung chứ." Đây không phải đề tài chung, đây là muốn phát triển theo hướng khuê mật í. Chu Mặc dở khóc dở cười, đành phải vội vàng tìm cái cớ, sau đó cúp điện thoại. Lý Anh Ninh ghé vào trên bàn, thật dài mà thở phào nhẹ nhõm. Đồ đạc của cậu đã thu xong rồi, đứng lên quay người lại đâm vào một người. Người đứng ở phía sau Lý Anh Ninh thoạt nhìn không giống học sinh, vóc dáng rất cao, nhìn ra so với Lý Anh Ninh cao hơn một cái đầu lại còn nhiều hơn một chút. Bộ dạng không phải quá anh tuấn, nhưng rất có hương vị nam nhân. Người này Lý Anh Ninh biết, đàn anh năm hai viện Thể thao. Trên mặt Lý Anh Ninh xấu hổ một trận, nếu những người khác ở phía sau, cậu cũng không care, cố tình lại là người này. "Tiểu nương pháo, em lại tới học ké à?" Bụng Lý Anh Ninh không đau, xách theo cặp cọ cọ đi đến trước mặt người này, ngửa đầu khí thế một chút cũng không thua người, "Ai nói là học ké? Tôi đây tự mình chọn tiết học, tôi tới đi học liên quan cái rắm anh! Ngược lại là anh, không đi huấn luyện tới chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn học tinh lọc tâm linh một chút à?" Cao Lễ Hành cúi đầu nhìn Lý Anh Ninh, "Anh đi ngang qua." Nói xong Cao Lễ Hành cười một chút, nâng lên tay vén tóc mái của Lý Anh Ninh lên, "Tiểu nương pháo còn mọc mụn à?" Lý Anh Ninh che cái trán của mình lại, trừng mắt nhìn Cao Lễ Hành một cái, nổi giận đùng đùng đi ngay. Cậu tính tình không nhỏ, nhưng cũng nhẫn được, không biết thế nào lại không hợp với Cao Lễ Hành, một câu tiểu nương pháo cậu liền xù lông, quản hắn có phải đàn anh hay không, trước dỗi một lúc lại nói, tuy rằng xong việc thường thường hối hận. Cao Lễ Hành ở phía sau, nhìn tư thế hơi chút biệt nữu của Lý Anh Ninh, nhướng mày. Lý Anh Ninh nghẹn tức đi đến dưới khu dạy học liền nhịn không được, ôm bụng ngồi xổm một bên, trong miệng không ngừng mắng Cao Lễ Hành. Cậu ngồi xổm một hồi cảm thấy tốt một chút, muốn đứng lên lần nữa, kết quả khóe mắt vừa liếc, lập tức tránh ở sau cột. —— là Giang Ngộ Nhiên. Cùng Giang Ngộ Nhiên là một nam sinh, người nọ đi một chiếc xe máy điện, nói với Giang Ngộ Nhiên mấy câu. Giang Ngộ Nhiên cười một hồi, đột nhiên đỏ mặt. Nam sinh không đứng đắn sờ sờ mặt Giang Ngộ Nhiên, sau đó vỗ vỗ đằng sau, Giang Ngộ Nhiên đẩy nam sinh một chút, nhấc chân ngồi lên. Hai người ngồi xe máy điện đi rồi. Lý Anh Ninh vẫn luôn tránh ở sau, thấy toàn bộ quá trình, mặt chôn ở cánh tay vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi đầu bị người vỗ một cái. "Thế nào, tiểu nương pháo?" Lý Anh Ninh không quan tâm người phía sau, nhưng bả vai bắt đầu động. Cao Lễ Hành nhìn nhìn chung quanh, không có người, ngồi xổm xuống. "Khóc cái gì?" Lý Anh Ninh không để ý đến hắn, tự mình một người khóc đến rất lợi hại, cũng không biết có phải bởi vì hôm nay thời kì đặc thù hay không, nước mắt dừng không được, còn càng khóc càng hung, cuối cùng còn nấc lên. Đang lúc Lý Anh Ninh khóc đến thở hổn hển, cơ thể đã bị người lôi lên, sau đó cậu đã bị người khiêng lên. "Anh...... Anh làm gì thế!" Lý Anh Ninh nức nở gào. Cao Lễ Hành điều chỉnh tư thế, ôm Lý Anh Ninh lên, "Được rồi, em không phải khó chịu sao, đừng khóc." Lý Anh Ninh lau nước mắt, Cao Lễ Hành cũng giúp cậu lau một chút, kết quả sức dùng quá lớn, làm khóe mắt Lý Anh Ninh cũng đỏ lên. "Mịe," Cao Lễ Hành thu tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Anh Ninh, "Sao vẫn còn nhẹ như vậy, cũng không thấy em ăn ít, mỗi ngày ăn thịt đều đi đâu rồi?" Lý Anh Ninh tức giận đến điên rồi, muốn đi xuống, nhưng Cao Lễ Hành ấn cậu, cậu căn bản tránh thoát không được. "Tên biến thái, buông tôi ra! Tôi muốn kêu người aaa!" "Kêu đi, làm mọi người đến nhìn bộ dáng này của em." Cao Lễ Hành mặt không đổi sắc, ôm Lý Anh Ninh đi vào khu dạy học, lên lầu hai tùy tiện tìm phòng học không người đi vào, sau đó đặt Lý Anh Ninh tới trên bàn. Lý Anh Ninh nắm thật chặt hai đầu gối, cậu lại khó chịu. "Cũng không phải anh bắt nạt em, em nổi nóng cái gì." Cao Lễ Hành tìm khăn giấy từ balo của mình, cẩn thận giúp Lý Anh Ninh lau mặt. "Sao em không đi đến trước mặt Giang Ngộ Nhiên khóc." Cao Lễ Hành nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Lý Anh Ninh, rốt cuộc vẫn là thở dài, "Bé ngốc." "Tôi mới không thích anh, người xấu." Lý Anh Ninh thầm thì. Cao Lễ Hành cười cười, ôm Lý Anh Ninh vào trong lồng ngực, "Không thích không được." Lý Anh Ninh muốn phản bác, mới vừa ngẩng đầu đã bị Cao Lễ Hành hôn lên. Cao Lễ Hành người này ngày thường thô lỗ, nhưng lại rất ôn nhu. Hắn ngậm lấy môi Lý Anh Ninh nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi liếm môi Lý Anh Ninh, trong lúc Lý Anh Ninh không phản ứng cuốn lưỡi vào, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của Lý Anh Ninh không bỏ. Đợi cho Cao Lễ Hành nếm đủ ngon ngọt rồi mới buông Lý Anh Ninh ra, Lý Anh Ninh lúc này mới phục hồi tinh thần lại. "Mẹ nó, Cao Lễ Hành!" Lý Anh Ninh nhấc chân muốn đá hắn, lại bị Cao Lễ Hành nắm lấy cổ chân. Cao Lễ Hành nhẹ nhàng đè Lý Anh Ninh ở trên bàn, hắn và Lý Anh Ninh bốn mắt nhìn nhau, thần sắc trong mắt hắn làm Lý Anh Ninh sợ hãi. "Anh Anh, đừng làm loạn." Một câu này của hắn làm Lý Anh Ninh nổi bão. Lý Anh Ninh che đôi mắt lại, gào khóc. "Cmn, anh là ai, anh dám quản tôi! Anh không có tư cách, ông đây đã không thích anh anh còn tới quản tôi? Mợ nó!" Lý Anh Ninh tuy rằng khóc rất thảm, nhưng dỗi chưa hết, phần lớn cũng chẳng có khí thế gì, Cao Lễ Hành cũng không để ý đến cậu, nâng cậu dậy giúp cậu lau nước mắt, vẫn luôn chờ đến khi Lý Anh Ninh dừng lại. "Mắng xong chưa?" Cao Lễ Hành hỏi. Lý Anh Ninh khóc nức nở một chút. "Mắng xong đến lượt anh tính sổ." Lý Anh Ninh rụt rụt cổ. "Ai cho em làm loạn như vậy?" Lý Anh Ninh không phục nói "Chúng ta cũng đã chia tay, tôi thích ai không liên quan đến anh." Cao Lễ Hành bị cậu làm tức đến cười, mới vừa giơ tay lên Lý Anh Ninh liền rụt về phía sau. Lý Anh Ninh lúc cao trung đều bị Cao Lễ Hành quản, động tác này của Cao Lễ Hành rõ ràng chính là muốn giáo huấn cậu. "Có phải là muốn anh đánh mông em ở đây không?" Mặt Lý Anh Ninh đỏ hồng, rõ ràng là nhớ tới chuyện trước kia, nhưng trong lòng cậu thật là ủy khuất. Thời điểm Lý Anh Ninh học năm nhất cao trung đã hẹn hò với Cao Lễ Hành, Cao Lễ Hành hơn cậu một tuổi, tốt nghiệp sớm hơn cậu, hơn nữa còn là kéo dài một Bắc một Nam. Lúc hắn rời đi việc học của Lý Anh Ninh nhiều, hơn nữa Lý Anh Ninh lại bị hắn quản, ầm ĩ một trận sau lại nói chia tay. Đừng nhìn trên mặt vô cảm, về đến nhà khóc vài ngày, cuối cùng chọn đại học vẫn là chọn trường học giống nhau, kết quả sau khi tới trường học hai người vẫn là ầm ĩ không thôi, Cao Lễ Hành để cho cậu tự chơi, dù sao đứa nhỏ này có chiêu thức gì hắn vẫn rất rõ ràng. "Nhưng mà tôi thật là thương tâm á, tôi thật sự rất thích Giang tài tử." Lý Anh Ninh nhớ tới thì khổ sở, cậu thật sự nghĩ Giang Ngộ Nhiên là nam thần. "Thích cái rắm." Cao Lễ Hành khinh thường nói. Giang Ngộ Nhiên sớm đã có bạn trai, chuyện này vẫn là Cao Lễ Hành nói cho Lý Anh Ninh, bởi vì bạn trai của Giang Ngộ Nhiên chính là bạn từ nhỏ của Cao Lễ Hành. Lý Anh Ninh cũng biết người kia, người nọ chính là ác mộng của Lý Anh Ninh, cao trung hai năm bị bắt nạt không ít lần, khi cậu biết Giang Ngộ Nhiên bị người này cướp mất, trong lòng còn mắng vài câu phí phạm của trời. "Hôm nay em chỉnh anh." Cao Lễ Hành oán hận nói "Biết là chọc anh khó chịu, khóc cho ai xem?" Lý Anh Ninh lúc này thật ra lại ngoan ngoãn, cúi đầu cọ đến lồng ngực của Cao Lễ Hành, nắm tay hắn đặt trên bụng mình. "Bụng đau, giúp em xoa xoa." "Về nhà giúp em xoa." Cao Lễ Hành nâng Lý Anh Ninh, để cậu xuống dưới bàn. Cao Lễ Hành có phòng ở gần trường, nhưng bởi vì hắn còn phải huấn luyện, cho nên ngày thường chỉ có cuối tuần mới về. Lý Anh Ninh được Cao Lễ Hành đỡ đi ra ngoài. Cao Lễ Hành cũng có một chiếc xe máy điện, ra ngoài trường rất tiện, đại khái mười phút đã đến. Vào cửa rồi Lý Anh Ninh cũng không khách sáo, treo ở trên người Cao Lễ Hành không xuống dưới. "Ông xã." Giọng Lý Anh Ninh kéo đến lại mềm lại dài, cậu vốn dĩ tính cách mềm còn dính người, ở bên Cao Lễ Hành càng thích làm nũng trước mặt hắn, xưng hô này đã hơn một năm không gọi, khó chịu chết cậu. "Lúc này gọi, lúc gặp mặt gọi cái gì?" Cao Lễ Hành ôm Lý Anh Ninh về phòng ngủ, thuận tay mở điều hòa. Lý Anh Ninh ngây ngốc cười, sau khi được Cao Lễ Hành đặt ở trên giường liền tự mình lăn vào trong chăn, để cho mình được mùi hương của Cao Lễ Hành vây quanh. Sau khi Cao Lễ Hành lên giường Lý Anh Ninh liền lăn vào trong lòng hắn. Cao Lễ Hành dựa ngồi ở đầu giường, tay phủ lên bụng nhỏ của Lý Anh Ninh, nhẹ nhàng ấn lên. Lý Anh Ninh không có kỳ sinh lý, nhưng mỗi tháng bụng nhỏ sẽ đau, bình thường là đau mấy giờ, sau khi tới trường học lại tăng lên thành một hai ngày, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân không hợp thời tiết hay không. "Phía dưới có đau hay không?" Cao Lễ Hành thấp giọng nói. Lý Anh Ninh gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, động tác cởi quần lại lưu loát. Cao Lễ Hành thay đổi tư thế, ôm Lý Anh Ninh ngồi ở trên người mình, lưng dựa vào ngực hắn. Hạ thân Lý Anh Ninh đã là trần như nhộng, một bàn tay Cao Lễ Hành luồn vào trong quần áo Lý Anh Ninh, dán vào bụng nhỏ của cậu. Một cái tay khác chăm sóc dương v*t đằng trước, ngón tay cẩn thận mà chạm chạm hoa huy*t ở giữa. hoa huy*t và bụng nhỏ giống nhau, môi thịt cũng hơi trướng lên, Cao Lễ Hành nhéo nhéo hai bên, lại ấn một chút đồng hoa đế biến lớn. "Ưm...... Ông xã......" Lý Anh Ninh than nhẹ một tiếng, không tự giác mà nắm chặt tay Cao Lễ Hành, cậu đã thật lâu không thân thiết với Cao Lễ Hành, chỉ là sờ một chút như vậy đều làm cậu động tình. Cao Lễ Hành thử thăm dò cắm vào một ngón tay, hắn mới đầu tưởng rằng quá trình tiến vào sẽ rất gian nan, nhưng không nghĩ tới đầu ngón tay của hắn vừa mới tiến vào, hoa huy*t liền gấp không chờ nổi mà bao bọc lấy ngón tay hắn, ở giữa thịt non tầng tầng mà hấp thụ đè ép, khẩn cầu Cao Lễ Hành lại thọc vào trong. Lý Anh Ninh luôn luôn thành thật với cảm giác của mình, cậu nâng mông lên, ở trên đùi Cao Lễ Hành cọ cọ, hoa môi ở vải dệt ma xát run rẩy chảy ra nước, làm Cao Lễ Hành tiến vào thêm tiện. "Anh Anh, em xem em dâm thế nào." Cao Lễ Hành cắn lỗ tai Lý Anh Ninh, trên tay cũng không hề khách sáo, trực tiếp thọc vào ba ngón tay. Nơi tay chỉ đảo lộng, Lý Anh Ninh dường như nghe được tiếng nước dâm mi. Lý Anh Ninh cắn môi dưới, hoa môi cậu vốn dĩ trướng đau, giờ bị Cao Lễ Hành căng ra, khoái cảm và đau hỗn loạn ở bên nhau làm eo cậu nhũn ra, nếu không phải dựa vào trên người Cao Lễ Hành, cậu đã sớm thành một bãi nước. Cao Lễ Hành cúi đầu, hôn lấy Lý Anh Ninh, Lý Anh Ninh ngoan ngoãn há miệng để Cao Lễ Hành đòi lấy. Phía dưới tay Cao Lễ Hành cũng không ngừng động tác, bắt đầu đại khai đại hợp trừu lộng, ngón tay mỗi một lần rút ra đều mang ra một cỗ d*m thủy, mỗi một lần cắm vào lại càng sâu một ít, hơn nữa Cao Lễ Hành còn ác ý ở bên trong căng ra ngón tay, sờ vách trong mềm mại lại mẫn cảm. "Ưmm......" Lý Anh Ninh khó nhịn mà rên rỉ, cậu nghiêng người vòng lấy cổ Cao Lễ Hành. Đầu lưỡi Cao Lễ Hành nặng nề mà liếm láp hàm trên Lý Anh Ninh, nơi này là chỗ mẫn cảm của Lý Anh Ninh, mỗi khi hắn trêu đùa nơi này, hoa huy*t Lý Anh Ninh liền sẽ co rút lại. "Ông xã...... A, nhẹ chút...... Đau......" Lý Anh Ninh nhịn không được nói. Cao Lễ Hành trấn an mà hôn hôn cái trán của Lý Anh Ninh, hắn rút ra ngón tay, đem Lý Anh Ninh thả lại trên giường. "Anh Anh, nhịn một chút." Lý Anh Ninh nghe lời ôm bắp đùi của mình, cậu bây giờ đúng là mở rộng chân, hai tiểu huyệt trần trụi mà bại lộ ở trước mặt Cao Lễ Hành, đặc biệt là hoa huy*t mới bị đùa bỡn, giờ còn chảy nước ra ngoài, hoa môi không thỏa mãn mà khép mở, khát vọng bị đồ vật lấp đầy. Cao Lễ Hành nâng chân Lý Anh Ninh, vùi đầu ở giữa hai chân Lý Anh Ninh, khi đầu lưỡi của hắn chạm vào hoa môi, Lý Anh Ninh phát ra một tiếng thét chói tai, cậu không rảnh tay che miệng lại, chỉ có thể nhắm mắt lại thừa nhận khoái cảm ngập đầu, hoa huy*t cũng bởi vì khẩn trương mà liều mạng thu hợp lại. "A...... Ưm......" Cao Lễ Hành nâng chân Lý Anh Ninh lên một ít, đầu lưỡi của hắn từ dưới hướng lên trên, đầu lưỡi tham nhập phía tiểu phùng bí ẩn nhất, bộ vị mềm mại bị xâm nhập, mang theo vài phần xé rách đau. Lý Anh Ninh luyến tiếc kêu dừng, cậu quá mức nhớ loại thân mật này, chỉ có thể không ngừng kêu dâm biểu đạt khoái cảm của mình. Cao Lễ Hành đầu tiên là tinh tế mà liếm qua ngoại môi, cuối cùng dán chặt vào toàn bộ hoa huy*t nặng nề mà hút một chút. Trái tim Lý Anh Ninh đột nhiên nhảy dựng, cậu thậm chí kinh hô xin tha đều phát không ra, tay vô lực mà buông ra, hai chân mềm nhũn mà đặt ở trên vai Cao Lễ Hành. Lý Anh Ninh nằm liệt trên giường lớn tiếng mà thở hổn hển, bên tai là tiếng nước dâm đãng, cùng với còn có cảm giác hoa huy*t bị đôi môi dán chặt mút vào, đầu lưỡi thọc vào trong hoa huy*t, d*m thủy đều bị Cao Lễ Hành liếm vào, nhưng là này còn chưa đủ. "A a a......" khóe mắt Lý Anh Ninh vô tri vô giác mà chảy nước mắt, đại não cậu một mảnh hỗn độn, cảm giác đều dũng mãnh bùng nhùng một chỗ. Dưới tầng tầng chồng lên khủng bố khoái ý, eo Lý Anh Ninh đột nhiên thẳng, trong hoa huy*t đồng thời phun ra một cổ chất lỏng, đánh vào đầu lưỡi Cao Lễ Hành, côn th*t vẫn luôn bị bỏ qua cũng bắn ra bạch trọc. Khi Cao Lễ Hành rời khỏi, âm tinh sền sệt nhỏ giọt xuống, cuối cùng bị hắn nuốt vào miệng. Lý Anh Ninh qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cậu vươn tay muốn Cao Lễ Hành ôm một cái. Cao Lễ Hành ôm cậu vào trong lòng ngực, mềm nhẹ mà vuốt ve đầu của cậu. Lý Anh Ninh không muốn xa rời mà dựa vào Cao Lễ Hành, trên tay lại không thành thật mà bắt lấy đồ vật đã phồng lên dưới háng Cao Lễ Hành. "Ông xã, anh cũng nên nộp thuế lương thực cho em đi?" Lý Anh Ninh trong mắt mỉm cười mà liếc Cao Lễ Hành một cái, cậu vốn dĩ diện mạo xinh đẹp, bây giờ được người yêu thương một phen, mặt mày toàn là xuân ý, làm lòng người ngứa ngáy. "Bé dâm." Cao Lễ Hành cười mắng một câu. Lý Anh Ninh nằm xuống, Cao Lễ Hành cũng cởi quần của mình, kéo xuống quần lót bọc chặt cự vật. Cao Lễ Hành quỳ gối trước người Lý Anh Ninh, dương v*t thẳng tắp để ở bên miệng Lý Anh Ninh, mùi côn th*t làm đầu Lý Anh Ninh muốn hôn mê. Cậu hoài niệm mà dùng tay vuốt ve côn th*t, ngón tay thường thường xẹt qua quy đầu, lòng bàn tay mềm nhẹ mà ấn gân xanh nổi lên ở dương v*t. Cao Lễ Hành sờ sờ đầu Lý Anh Ninh, Lý Anh Ninh cười cười với hắn, hé miệng, cẩn thận mà ngậm quy đầu mượt mà ở trong miệng. Cậu lâu rồi không làm như vậy, động tác ngây ngô không ít, nhưng ký ức trước kia vẫn là có. Thử thăm dò dùng đầu lưỡi liếm qua đỉnh lỗ nhỏ, khi nghe đến Cao Lễ Hành ẩn nhẫn kêu rên, Lý Anh Ninh đột nhiên hưng phấn lên. Lý Anh Ninh tận lực mở miệng ra, nạp toàn bộ dương v*t toàn bộ vào trong miệng, hành vi như vậy vẫn là có chút cưỡng bách, chóp mũi cậu lên men, khóe mắt cũng để lại nước mắt. "Ô......" Lý Anh Ninh nhịn không được làm nũng với Cao Lễ Hành, Cao Lễ Hành hiểu cậu nhất, liền tự mình động nhét vào bên trong một ít, khi Lý Anh Ninh thở dốc thì dỗ dành "Bảo bảo ngoan, còn một chút." Đôi tay Lý Anh Ninh đỡ cán, đầu lưỡi để ở lỗ nhỏ phía trước, khoang miệng cũng không ngừng co rút lại, bắt chước tiểu huyệt. Cao Lễ Hành nghiền ngẫm cảm giác, một chút mà đâm vào trong. "Bảo bảo giỏi quá, toàn bộ đều đi vào...... Đúng, chính là liếm liếm như vậy, miệng lại chặt một ít, không cần gấp......" Chờ đến toàn bộ bị ngậm vào, Cao Lễ Hành mới khống chế được lực đạo bắt đầu nho nhỏ thọc vào rút ra, Lý Anh Ninh đúng là tư thế nằm, càng dễ dàng làm được thâm hầu, sau khi dương v*t ở trong miệng, Cao Lễ Hành liền ôm lấy đầu Lý Anh Ninh. Miệng Lý Anh Ninh nhu nhu mà bao dương v*t Cao Lễ Hành, khi Cao Lễ Hành lại một lần thọc nhập cũng nặng nề mà mút vào một chút, cảm giác quy đầu bị một chỗ càng mềm mại bao vây làm da đầu Cao Lễ Hành tê dại, hắn biết tư thế của Lý Anh Ninh thực vất vả, không có cố tình mà khống chế, ở đầu lưỡi Lý Anh Ninh bắn ra. Lý Anh Ninh theo bản năng mà làm ra động tác nuốt, mơ mơ màng màng mà nghiêng đầu hôn côn th*t. "Bảo bảo ngốc." Cao Lễ Hành cười nói. Cao Lễ Hành nằm xuống ở bên cạnh Lý Anh Ninh, Lý Anh Ninh lăn vào lòng hắn, hai chân treo ở trên eo Cao Lễ Hành, hoa huy*t ướt dầm dề dán vào người hắn, âm mao thô cứng dính ở hoa trên môi. Cao Lễ Hành sờ sờ hoa huy*t, "Lại ướt?" "Vẫn luôn chảy nước." Lý Anh Ninh lẩm nhẩm lầm nhầm, cậu cọ cọ côn th*t nửa cứng, "Ông xã thọc vào ngăn nước được không?" "Đừng dâm." Cao Lễ Hành vỗ vỗ mông Lý Anh Ninh, "Chờ đến khi em qua khoảng thời gian này." "Không đau." Lý Anh Ninh mềm mại làm nũng, "Ông xã không muốn sao?" Họ từ cao trung đã bắt đầu hẹn hò, nhưng khi đó Cao Lễ Hành cảm thấy Lý Anh Ninh còn nhỏ, tuy rằng việc thân thiết gì cũng cũng đã làm, chỉ còn kém một bước cuối cùng, hiện tại Lý Anh Ninh đã thành niên, tự nhiên là không thể nhẫn. "Chờ thêm hai ngày, anh liền chịch chết em." Cao Lễ Hành hung hăng nói. Qua hai ngày chính là thứ sáu, khi đó Lý Anh Ninh cũng tốt, là thời gian phi thường tốt. Lý Anh Ninh cũng không e lệ, vui rạo rực ôm chặt Cao Lễ Hành, cảm thấy không đúng chỗ nào, mới phát hiện là hai người họ chưa cởi hết quần áo. Thành thạo cởi hết quần áo của hai người ra, ôm nhau không có khoảng cách. Hai bên vú Lý Anh Ninh nho nhỏ tròn tròn, nhưng không phải rất lớn, cho nên người thường cũng nhìn không ra cái gì khác biệt, ngày thường cậu mặc thêm một cái áo ba lỗ ở bên trong là được. Vú Lý Anh Ninh tuy rằng không lớn, nhưng đầu v* có thể lớn hơn rất nhiều so với nam nhân bình thường, vừa hồng vừa múp, sờ lên vài cái liền cứng. Hiện tại hai vú dán ở cơ ngực rắn chắc của Cao Lễ Hành, cậu còn không thành thật lăn qua lăn lại, vú mềm như bông mà dán ở đầu v* cứng bang bang của Cao Lễ Hành. Cao Lễ Hành chỉ có thể ấn cậu, cắm côn th*t của mình đến giữa hai chân Lý Anh Ninh, phía trên đỉnh hoa huy*t và tiểu huyệt phía sau, bị hai nơi d*m thủy cọ xát, Lý Anh Ninh lúc này mới an phận một ít. Chơi đùa mấy giờ như vậy, cũng cũng may họ không cần đi tiết tự học buổi tối, mệt mỏi liền ngã đầu ngủ. Sau khi Lý Anh Ninh tỉnh lại nhận được mấy chục tin nhắn lại nói sau.
Editor Gimi XukaBeta Mèo tam thểBà xã nhà anh không cần phải giống như cô gái nhỏ, biết làm nũng là tốt rồi. Ông xã nhà cô không cần quá dịu dàng, có thể biết yêu thương cô là tốt ngoài nhìn vào, vì sự nghiệp của gia đình nên hôn nhân của Ôn Thiếu Nhiên bị lấy ra làm con bài mặc như vậy, nhìn chỗ nào cũng không xứng với gia thế của Lục Phi người ta chính là người thừa kế một gia sản lớn, chẳng những có tiền, có sắc đẹp. Trên thường trường còn là một nữ doanh nhân xuất sắc, có rất nhiều người đàn ông muốn kết hôn với cô, đưa cô về nhà để cưng hết cách rồi, người nào theo đuổi cô gái này cô cũng không ngu ngốc xem trọng cái người đàn ông vừa lạnh lùng vừa xấu xa - Ôn Thiếu năm trước, Ôn Thiếu Nhiên là người đàn ông tài giỏi, khôi ngô anh tuấn, làm cho không ít phụ nữ nghĩ cách leo lên giường của anh. Muốn gả cho anh, làm vợ của anh; nhưng nay, anh lại không cưới cô gái nào cả, mà đi xem mắt rồi kết hôn với Lục Thiếu Nhiên cho rằng, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là cuộc kết hôn thương nghiệp, đối với cô gái Lục Phi này, ngay cả đụng chạm anh còn không muốn chạm thử, chứ nói chi là kéo cô lên điều chết tiệt là cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng này, lại làm cho anh hỏng rồi, cô gái này không chỉ chọc tinh trùng trên người anh, còn là vợ hợp pháp của anh, anh muốn cô, ai dám nói không được? Cho nên anh lôi thẳng cô lên giường lăn qua lăn lại một qua là, giường đã lên, người cũng muốn, anh còn bá đạo muốn đoạt luôn cả trái tim cô!
lấy ông chú làm ông xã